2 năm một chặn đường dài

Muốn viết gì đó, nhưng viết ra rồi lại xóa, hình như đôi tay này không kịp với suy nghĩ, suy nghĩ thì thoáng qua rồi đi thật xa, còn đôi tay thì vẫn ì ạch type.
Nhưng dù sao thì cũng phải viết tí gì đó để đánh cột  mốc về sự hiện diện của mình ở đây - Sài Gòn.



Còn nhớ như in buổi đầu tiên đặt chân lên mảnh đất này. Nắng, nóng, đông đúc và mệt mỏi. Có thể mình có cách đánh dấu lần đầu tiên khá lạ, đó là ... bệnh. Lần đó, Trung Thu, hớn hở theo các anh chị về Bến Tre tổ chức trung thu cho các em nhỏ. Đó là nguyên nhân trận ốm của mình. Chả hiểu vì duyên cớ làm sao, cả đoàn đi, về thì duy chỉ có mình dính. Mình đi là ngày chủ nhật, chiều thứ hai về. Qua thứ 3, chiều lên trường học Lý, chị dạy bài tập dạy dở, nên thèn nào cũng buồn ngủ và muốn về. Lúc đó mình đã ngấm bệnh rồi thì phải, không còn cảm giác gì nữa. Đầu óc lân lân, và cứ vậy mà đứng dậy, bước ra cửa - chỉ kịp nói gì đó, hình như là xin cô cho em ra ngoài rồi đi thẳng. Về sau mới biết, lúc đó mình như là thèn nổi nhất cả giảng đường thì phải, mình mở lối cho các anh em chiến hữu sau đó .... chuồn luôn :-| .

hai chặn xe buýt, đến nhà, không còn sức để bước nữa. Nhưng may thay, trạm cuối cùng là ngay một phòng khám, mình đi vào, và không còn biết gì nữa. Khi tỉnh dậy thì thấy đang được truyền nước, rồi sau đó thì về nhà ... Hôm sau đi khám, mới biết là mình bi sốt xuất huyết. Rồi .... tuần đầu tiên cúp hẳn, nằm liệt ở nhà, truyền dịch, hic.

Rồi những chuối ngày tiếp theo là những chuỗi ngày ăn chơi không mệt mỏi. Tham gia hoạt động đoàn hội từa lưa, rồi clb, rồi ns. Và bây giờ thì chỉ còn mỗi ns là niềm tự hào của mình. À, còn cả một tháng Quân Sự nữa chứ, đó là một thời gian không thể quên. Phòng mười mấy thèn, quậy như quỷ nhưng rất là vui :)).

Sau đó, miệt mài học tập. Nhớ nhất là những đêm tới 3h sáng cùng anh em ns, một đám chưa biết gì, theo chân anh Toàn, học . Nói chung là thời kì đầu khá khó khăn, vì đứa nào cũng chập chững, chưa biết gì cả. Nhưng dần già, với sự chỉ bảo tận tình của mấy anh chị, rồi cũng vững vàng dần. học học học, có thể những lần thâu đêm như thế làm mình trở thành như thèn nghiện khi về tết . Đầu tóc bù xù, ốm nhom ốm nhách, ôi thật kinh khủng .

Cuối năm nhất, mình  đi mùa hè xanh, và cũng là vùng quê "cũ" - Bến Tre. Một tháng ở đây giúp mình trưởng thành lên rất nhiều. ngoài việc thành thạo việc nấu nướng, mình còn nhận ra nhiều thứ - không phải ở đâu xa lạ mà ở quanh ta, rất đẹp - tự nhiên. Quen thêm nhiều anh em, trong khoa, và điều đặt biệt hơn nữa là việc uống "nước dừa" ngày một không làm mình khá hơn, mà nó làm mình bị chứng "nhờn nước dừa" - không thể ngồi lâu trong bàn dù trong bàn toàn "sơn hào hải vị " .


Thôi, đi ngủ. Còn nhiều nữa nhưng chắc nhiêu đây đủ kỷ niệm 2 năm rồi :D.

No comments:

Post a Comment