Showing posts with label đạo đức. Show all posts
Showing posts with label đạo đức. Show all posts

các loại "sinh vật thượng đẳng" ở nước Nam

No comments:
Tôi dùng cụm từ "sinh vật thượng đẳng" vì để chỉ những sinh vật thuộc loài người, nhưng phần nhiều trong số đó không biết mình là người, hơn nữa cũng có thành phần đi bảo vệ tính "vô nhân" của mình nữa.



Tôi tự đặt ra chuẩn mực để xét đoán một sinh vật thượng đẳng là người hay không, dựa vào 3 tính chất:
- Có tự do: Nghĩa là nhận thức được quyền được tự do của mình, và có quyền thực hiện được những quyền tự do đó. Tự do đến mức nào thì xem xét sau, nhưng không biết mình có tự do, hoặc giao phó hết tự do của mình cho kẻ khác (nói cách khác là bán linh hồn cho quỷ dữ) thì không phải là người nữa.
- Tự nhận thức (tự vấn): là khả năng xuy xét, suy nghĩ và xác thực các thông tin trong cuộc sống. Một sinh vật thượng đẳng mà không có chính kiến, không biết suy nghĩ thì chẳng khác gì một con vật được chăn dắt.
- Biết đấu tranh bảo vệ cho quyền lợi của mình (ít nhất là 2 điều trên): Vì nếu không biết đấu tranh thì có là người đi chăn đi nữa cũng dễ dàng bị kẻ khác áp đặt mình thành thú vật để dễ bề sai khiến.

Dựa vào các tính chất trên, tôi nhìn chung thì thấy toàn cảnh nước Nam ta hiện nay có những loại sinh vật thượng đẳng sau:
- Người ác
- Cừu - Nô lệ
- Người

Người ác: những người này nhận thức được những quyền lợi mà một con người đáng nhận được. Họ đang có quyền lực thống trị. Nhưng cái chủ nghĩa của họ đang theo, và cả vì muốn nắm giữ quyền lực vĩnh viễn cho cộng đồng của họ. Họ sẵng sàn dùng nhiều thủ đoạn để tước đoạn tự do của những người khác mà họ đang "cai trị". Họ hạn chế sự truyền đạt cũng như dạy dỗ khả năng tự nhận thức cho các thế hệ sinh vật thượng đẳng tiếp theo. Và hiển nhiên, họ thẳng tay đàn áp bất kì thành phần nào đi ngược lại 2 điều trên: dám đòi hỏi tự do và phổ biến sự tự nhận thức.
  • Tước đoạt tự do: Ở đây tôi liệt kê ra 3 loại tự do mà một xã hội của người cần có, mà ở nước Nam thì không, đó là
    • Tự do thông tin: tình trạng tự do thông tin bây giờ ở nước Nam có thể nói là cực kỳ tệ hại. Xếp hạng tự do báo chí luôn luôn nằm trong nhóm chót bảng. Mà để biết báo chí có cái vai trò to lớn gì trong tổ chức chính trị, xã hội thì nên đọc ở đây. Xã hội càng hiện đại và tổ chức càng phức tạp thì báo chí càng có vai trò to lớn để thông tin giữa xã hội được thông suốt. Hạn chế báo chí tự do nghĩa là bịt miệng, bịt tai, bịt mắt của những sinh vật thượng đẳng còn lại.

    • Tự do chính trị: "Mỗi con người là 1 sinh vật chính trị" - Aristole . Nghĩa là mỗi cá thể con người đều có quyền tham gia hoạt động chính trị. Nhưng ở nước Nam hiện tại thì khác. Rỏ ràng nhất là không ai được quyền làm chính trị ở VN nếu không có lý lịch thỏa đáng (nhất là không có thành viên của gia đình làm việc trong chính quyền cũ). Lãnh đạo đất nước phải là Đảng Cộng Sản Việt Nam, điều 4 hiến pháp 2013 ghi rỏ điều này. Hạn chế quyền sinh hoạt xã hội chính trị của những sinh vật thượng đẳng khác đồng nghĩa là tước bỏ quyền làm người của họ.
    • Tự do giáo dục: Ở nước Nam không có một sách giáo khoa nào khác được chấp nhận để dạy cho con trẻ ngoài sách giáo khoa do bộ giáo dục biên soạn, hoặc kiểm duyệt (đối với một số ít trường quốc tế ?). Phương pháp dạy học như là trui rèn phản xạ, chứ không phải rèn luyện để huy động suy nghĩ của trí óc. Sách thì bị cấm hoặc bị kiểm duyệt, lịch sử thì bị sào nấu... Nhiều lắm không kể hết. 
  • Trấn áp những người đòi hỏi quyền làm người. Đi kèm với các biện pháp để hạn chế tự do và các vấn đề khác. Những người trong nhóm người ác này còn có rất nhiều biện pháp, sử dụng lực lượng vũ trang (công an, quân đội) vào việc đàn áp và khủng bố bất kì ai, tổ chức nào dám chống đối hoặc có suy nghĩ khác biệt.
Cừu: Loại này là loại đáng thương nhất trong xã hội nước Nam ta hiện tại. Được chia ra làm 2 thành phần: thành phần bị tẩy não, và thành phần bị tẩy não và làm công cụ tẩy não người khác, cũng như đàn áp những người khác.
  • Bị tẩy não: Trước khi viết tiếp, rằng tôi tiết thương cho những sinh vật thượng đẳng ở nhóm này nhất, và tất cả mục đích sống của tôi hiện tại là giúp đỡ những "con người" này. Quá trình tẩy não diễn ra rất lâu trước đây. Từ khi chủ thuyết cộng sản vào du nhập vào nước Nam ta những năm 30 thế kỷ trước. Hãy xem một đoạn đối thoại trong tự truyện "một cơn gió bụi" của cụ Trần Trọng Kim với một người Việt Minh thời đó:
"Tôi thấy tình thế ấy, tôi bảo ông Phan Kế Toại đi tìm một vài người Việt Minh đến nói chuyện, vì lúc ấy tôi còn tưởng đảng Việt Minh dù theo chủ nghĩa cộng sản, nhưng chắc cũng nghĩ đến tương lai nước nhà. Hôm sau ông Toại đưa một thiếu niên Việt Minh đến, tôi nói: "Chúng tôi ra làm việc chỉ vì nước mà thôi, chứ không có ý cầu danh lợi gì cả, tôi chắc đảng các ông cũng vì nước mà hành động. Nếu vậy chúng ta tuy đi con đường khác nhau, nhưng cũng một mục đích như nhau, các ông thử xem ta có thể hợp tác với nhau, kẻ ở trong người ở ngoài, để cứu nước được không?".
Người ấy nói:

„Sự hành động của chúng tôi đã có chủ nghĩa riêng và có chương trình nhất định để đem nước đến chỗ hoàn toàn độc lập. Chúng tôi có thể làm lấy được.”

„Sự mưu cầu cho nước được độc lập cũng là mục đích của chúng tôi, nhưng vì đi đường thẳng có nhiều sự khó khăn nên chúng tôi phải uyển khúc mà đi từ từ có lẽ chắc chắn hơn.“

„Chúng tôi chỉ có một con đường thẳng đi đến hoàn toàn độc lập chứ không có hai.“

„Theo như ý các ông như thế, tôi sợ rất hại cho dân, mà chưa chắc đã thành công được.“

„Chúng tôi chắc thế nào cũng thành công. Nếu có hại cũng không cần, có hại rồi mới có lợi. Dù người trong nước mười phần chết mất chín, chúng tôi sẽ lập một xã hội mới với một thành phần còn lại, còn hơn với chín phần kia.”

Rồi người ấy ngồi đọc một bài hình như đã thuộc lòng để kể những công việc của đảng Việt Minh. Tôi thấy thái độ người ấy như thế, tôi biết không thể lấy nghĩa lý nói chuyện được.

Tôi nói:

„Nếu các ông chắc lấy được quyền độc lập cho nước nhà, các ông không vào chính phủ làm việc, cần gì phải đánh phá cho khổ dân?“

„Chúng tôi sẽ cướp lấy quyền để tỏ cho các nước Ðồng Minh biết chúng tôi mạnh, chứ không chịu để ai nhường.“

„Các ông chắc là các nước Ðồng Minh tin ở sức mạnh của các ông không?“

„Chắc lắm. Chắc trăm phần trăm.”

„Tương lai còn dài, các ông nhận lấy trách nhiệm đối với quốc dân và lịch sử.“" 

Đoạn trích trên dài, nhưng cũng thấy được rỏ công hiệu của sự tẩy não là thế nào. Hiện nay, 12 năm học, với sự nhồi nhét từ nhỏ, hầu hết những học sinh bước sang tuổi mười tám đều là những con cừu đích thực! Không tự nhận được quyền làm người của mình thì chính là tinh thần của giống nô lệ vậy!
  • Những chiến binh cừu: Đây là thành phần tôi thương hại nhất trong giống cừu này. Họ bị tẩy não, đó là điều hiển nhiên. Tôi không muốn nói họ ngu dốt, nhưng dùng từ ngu dốt thì đúng hơn, nhưng thông không nên dùng. Họ là những chiến sĩ cừu, vì vốn dĩ bị tẩy não và tin mình là cừu, họ đấu tranh cho cái địa vị đó của mình. Kèm theo nữa, điều này tôi nói họ ngu dốt, là họ đi bảo vệ và thuyết phục những con người hiếm hoi còn lại rằng hãy làm cừu như họ đi! Thà rằng giống cừu thì dễ chăn dắt, nhưng những chiến binh cừu này có giá trị hơn trong số đó. Họ được những người ác sử dụng triệt để vào việc đà áp và khủng bố những con người còn lại.
Người: May thay, ông trời còn thương cái nước Nam nhỏ bé này. Dù chiếc máy tẩy não và mị dân làm việc tốt đến mấy đi nữa thì vẫn để sót một số ít sinh vật thượng đẳng, nhờ đó mà họ học tập và giữ được phẩm người của mình. Làm thế nào để đạt được điều đó.
  • Tự Học: Mạng toàn cầu. Tôi thấy sự may mắn cho nước Nam nằm ở công nghệ hiện đại này. Sách có thể bị đốt, truyền thông có thể làm dối trá để mị dân, nhưng mạng toàn cầu, muốn chặn được thì rất khó. Những người ác đã cố chặn rồi, nhưng do ra tay quá chậm, không kịp thời như những người đồng chí của họ ở Tàu hay Triều Tiên, nên bây giờ họ làm cũng không kịp. Mà thông tin trên mạng thì nhiều lắm. Tìm nguồn tin tin cậy và tìm hiểu thôi.
Là cừu thì làm gì để thành người: TỰ VẤN và đấu tranh. Đây là 2 thứ quan trọng nhất mà những người ác đã tước đoạt từ những sinh vật thượng đẳng trong quá trình biến họ thành cừu.
  • Phải học cách suy nghĩ bằng sự khách quan và suy xét. Đọc những tác phẩm về tổ chức xã hội chính trị, làm người được dựng nhiều ở kệ sách (Tự do luận, chính trị luận, bàn về khế ước xã hội, tại sao những quốc gia thất bại, đường về nô lệ...).
  •  Đấu tranh: Đấu tranh ở đây không chỉ là để đòi lại quyền làm người của mình, mà còn là để giúp những cộng đồng cừu còn lại tiến lên làm người. Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn với những bạn cừu còn lại. Nếu bạn sợ, thì hãy luôn tự nhắc mình rằng làm con cừu bị ngừoi khác chăn dắt thì còn khốn khổ hơn là ngồi tù, hơn nữa, có 90 triệu cái cũi tù cho 90 triệu con cừu muốn làm người hay không?

Bức tranh phức tạp, mấy đường bút thì không thể vẻ rỏ nét và chi tiết được. Nhưng hi vọng các bạn, những người đọc được, tự suy xét xem mình đang là thành phần nào. Hãy tiến hóa đi, những con cừu nước Nam!

Đạo Đức và Luân Lý Đông Tây - Phan Châu Trinh

No comments:
Gần một thế kỉ trước, với cái sự suy đồi của đạo đức, luân lý đảo điên, dân chúng khiếp nhược dưới bóng ngoại bang. Cụ Trinh đã có bài diễn thuyết này về các vấn đề đạo đức, luân lý đó.
Cụ Trinh đã chỉ ra rằng, với cái chuyên chế - quân dân - cả ngàn năm trước đã để lại biết bao nhiêu hệ lụy trong con người và xã hội Việt Nam. Dân thì chỉ biết phục tùng, luân lý là luân lý kiểu gia đình, quanh quẩn chỉ có người thân quen. Cụ chỉ ra rằng để có thể cho dân tự cường, nhất thiết phải chuyển cái quan hệ từ gia đình sang với đất nước, có như vậy mới cho con người ta thấy cái trách nhiệm của mình với tổ quốc, để từ đó có những hành động tích cực và ý nghĩa hơn.

Một số đoạn trích:

Chẳng những vua quan chuyên chế mà thôi, họ còn lập mưu khép cả kẻ làm cha, kẻ làm chồng vào cái cạm độc ác ấy nữa để cho tiện việc chuyên chế của bọn họ. Một bọn hủ nho mắc cạn còn vẽ rắn thêm chân vào, đem những tư tưởng rất nông nỗi truyền bá ra để trói buộc dân gian. Như là: "Quân thần chí nghĩa bất khả đào ư thiên địa chi gian", nghĩa là mình sinh ra xứ này phải đội ông vua lên đầu. Tư cách ông vua thế nào, các ông không cần biết đến. Hễ có cái huy hiệu là ông vua thì các ông đội lên thôi! Các ông đã tôn vua lên, tất nhiên các ông phải tôn cha lên mà nói: "Thiên hạ vô bất thị để phụ mẫu" nghĩa là trong trời đất không có cha mẹ nào quấy. Ôi hủ nho! Hủ nho! Cũng vì mấy câu tà thuyết của các ngươi mà gia đình luân lý của nước nhà ta ngày nay trụy lạc đến thế này.

Ta thử nghĩ xem gia đình của ta bây giờ thì cha mẹ coi con như của, nói rằng của mình đã sinh ra, mình muốn thế nào thì phải thế. Đại khái cha mẹ không muốn lo việc đời, thì cũng không muốn cho con lo việc đời, cha mẹ không muốn đi xa nên cũng không muốn cho con đi xa, cha mẹ muốn lòn cúi các ông lớn này, ông lớn nọ để con làm các sở cho vẻ vang thì cũng bắt con như thế, thật không còn gì là cho con một chút tự do. Ấy là tôi nói mấy nhà giàu, còn như các nhà nghèo thì dạy con thì tát, thì chửi, thì đánh thì nói rằng thương con cho roi cho vọt, mà không biết rằng làm như thế là nuôi cho con một cái tính phục tùng nô lệ. Khi còn ở trong gia đình thì thở cái không khí chuyên chế của gia đình, khi đến trường học thì thở cái không khí trong trường học (tính mình hay thích giao con cho một ông thầy dữ đòn) thì làm sao khi bước chân ra ngoài xã hội khỏi quen tính nô lệ, chịu lòn cúi người. Cái tính nô lệ của người mình ngày nay chính là mang từ lúc trong gia đình chuyên chế mà ra vậy.

Không phải cái độc chuyên chế từ xưa đã thâm căn cố đế trong óc người nước ta rồi đấy ư? Tiếng thương nước đã có luật Gia Long cấm (chữ in đậm do HVCD nhấn mạnh). Những kẻ học trò và dân gian không được nói đến việc nước, lo việc nước.



Nước ta đã hư hèn bị mắc trong tay người ta rồi, thì bây giờ ta phải đem lòng thương nước, bênh vực lẫn nhau, mà giúp cho nhau để cứu chuộc lại cái danh giá cùng lợi quyền của ta về sau. Hễ người ta làm việc gì bất công thì mình phải hiệp sức nhau lại mà chống, còn làm việc gì phải chăng thì mình cũng phải nhìn nhận, chớ có thấy chính quyền mình mất rồi mà đem lòng căm tức không kể đến việc hay của người ta.

"Từ nay dân Việt Nam ta phải biết thương nước là tính tự nhiên trời đã phú cho, không thù nghịch gì với người Pháp. Phải có quốc gia luân lý in sâu vào óc thì sự ước ao tự do độc lập của dân tộc ta sau này mới thành tựu được. Tôi ở Pháp về mà nói như thế chắc anh em lấy làm lạ, vì nay người bên Âu châu đã đào sâu chôn chặt cái ái quốc chủ nghĩa rồi, nay tôi lại đem về tuyên bố trong dân gian hóa ra trái ngược với phong trào bên ấy lắm ru? Xin thưa rằng không phải.

Chúng ta phải biết rằng: "Một loài dân trong một nước cũng như bọn học trò trong trường học, phải có thứ lớp, phải tuần tự mà tiến tới, phải qua lớp dưới mới lên lớp trên, không bao giờ nhảy lớp được, nghĩa là phải do gia đình luân lý tiến lên quốc gia luân lý, rồi do quốc gia mà tiến lên xã hội vậy." Thế thì chúng ta cũng phải bước qua cái nền quốc gia luân lý trong đôi ba mươi năm đã, rồi mới có thể mong tiến lên xã hội luân lý được.

Họ nghĩ rằng nếu nay để cho người có quyền lực đè nén người này thì mai ắt cũng lấy quyền lực ấy đè nén mình, cho nên phải hiệp nhau lại phòng ngừa trước. Người ta có ăn học xét kỹ thấy xa như thế, còn nước mình thì sao? Người mình thì phải ai tai nấy, ai chết mặc ai! Đi đường gặp người bị nạn, gặp người yếu bị kẻ mạnh bắt nạt cũng ngơ mắt đi qua, hình như người bị nạn khốn ấy không liên quan đến mình.

Dầu trôi nổi, dầu cực khổ thế nào mặc lòng, miễn là có kẻ mang đai đội mũ ngất ngưỡng ngồi trên, có kẻ áo rộng khăn đen lúc nhúc lạy dưới, trăm nghìn năm như thế cũng xong! Dân khôn mà chi! Dân càng nô lệ, ngôi vua càng lâu dài, bọn quan lại càng phú quý! Chẳng những thế mà thôi, "một người làm quan một nhà có phước", dầu tham, dầu nhũng, dầu vơ vét, dầu rút tỉa của dân thế nào cũng không ai phẩm bình; dầu lấy lúa của dân mua vườn sắm ruộng, xây nhà làm cửa cũng không ai chê bai. Người ngoài thì khen đắc thời, người nhà thì dựa hơi quan, khiến những kẻ ham mồi phú quý không đua chen vào đám quan trường sao được. Quan đời xưa đời nay của ta là thế đấy! Luân lý của bọn thượng lưu, tôi chỉ mượn hai chữ thượng lưu nói cho anh em dễ hiểu mà thôi - ở nước ta là thế đấy!

---- hết trích

Bản đầy đủ :  Đạo Đức và Luân Lý Đông Tây